Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

Tôi Và Những Người Khuyết Tật.

Sao tôi phải giúp họ, khi mà chẳng có ai cho tôi tiền để được như anh Cường Đô la?
Rio-lam
Tôi từng có vấn đề nho nhỏ với chuyện giúp đỡ người khuyết tật. Vâng. À... đừng vội nhướng mắt lên nhìn tôi như thế, để tôi giải thích đã nào. Những chuyện ưu tiên như nhường ghế trên xe buýt, lúc xếp hàng... thì không vấn đề gì cả vì nó ảnh hưởng đến sức khỏe của họ. Nhưng còn những chuyện chẳng ảnh hưởng mấy, những chuyện họ có thể làm tốt, tôi chẳng biết phải cư xử ra sao? Bởi lẽ, nếu thật sự xem họ là bình đẳng, là không thua gì mình, vì sao mình lại giúp họ chứ? Mà tôi thì thật lòng thấy họ cũng chẳng thua gì mình cả.
Bao nhiêu bài báo người khuyết tật đạt giải thưởng, leo Everest, cưới vợ, cưới chồng... và cả anh chàng Nick Vujivic gì đó, chẳng phải đã chứng minh là họ cũng chỉ khác tôi như kiểu tôi nghèo hơn Cường Đô La thôi. Chỉ có hoàn cảnh của họ là kém hơn tôi, vậy sao tôi phải giúp họ, khi mà chẳng có ai cho tôi tiền để được như anh Cường? Tôi không muốn gieo rắc lòng nhân ái mà trong đó lẫn những miếng kính của sự thương hại vào trái tim những con người mà tôi nhận thấy là không hề khác mình.



Nick Vujivic - chàng trai 'khuyết' cả chân lẫn tay đầy nghị lực.
Từ lúc ấy, tôi đã biết là mình sai. Có một khúc vặn xoáy nào đó trong suy nghĩ mà tôi cần phải tự gỡ. Rõ ràng người khuyết tật cần được giúp đỡ nhưng làm sao để giúp đỡ họ mà thật sự không nghĩ họ kém hơn mình? Ơn giời, hôm nay chạy bộ trong gym đã giúp tôi tìm ra câu trả lời. Vì một cánh bướm đập ở Brazil có thể gây ra cơn bão ở Texas. Vì khiếm khuyết của ai đó có thể đã đến từ một hành động rất nhỏ của tôi.
Một anh chàng bị cụt chân. Chân anh ta có thể đã nằm lại ở một chiến trường nào đó trong lúc chiến đấu bảo vệ người khác (bao gồm cả tôi). Hoặc nếu anh ta là người lính của một cuộc chiến phi nghĩa, lỗi của tôi là đã nằm trong số những người chưa bao giờ lên tiếng. Hoặc anh ta đã ra trận thay cho những người con trai xung quanh tôi. Một cô gái bị mù. Mù bẩm sinh. Một thứ đột biến gen quái gở nào đó. Ai biết trong dòng nước bố mẹ cô ta uống không lẫn một ít rác rưởi mà tôi đã thải ra.
Một người phụ nữ mất tay vì tai nạn giao thông. Là lỗi của bà ta vì đã phóng nhanh, trong lúc đón cô con gái ở lại trường buổi tối. Thời buổi bất trắc, lòng người bất nhân, chẳng lẽ không có lỗi của tôi trong cái xã hội hỗn loạn, cướp giật, bắt cóc, hiếp dâm đầy rẫy đó sao?


Viết đến đây tự dưng tôi nhớ NiiT, hắn sẽ bảo: "Cái miệng mi nói kiểu chi cũng được". Thật ra lập luận trên của tôi vẫn còn nhiều lỗ hổng lắm! Nhưng thôi kệ, tôi có viết bài này để cãi nhau với NiiT đâu. Tôi viết để kể về một điều hôm nay làm mình an lòng, trong lúc hì hục chạy bộ giảm cân. Rằng tôi có trách nhiệm hữu cơ với mọi điều trên thế giới này, tôi là cánh bướm rực rỡ đang đập cánh ở Brazil, tôi và những tôi khác của hôm nay và của những thời điểm khác.

Từ nay về sau, tôi đã có thể thoải mái hỗ trợ những người không may khiếm khuyết mà không còn đắn đo với suy nghĩ: "Mình đang giúp đỡ họ vì thương họ". Như thể tôi chẳng có liên quan tội lỗi gì, chỉ đang gieo rắc lòng nhân ái. Tôi làm để xin lỗi, để cảm ơn, để trả cái nợ ân tình giữa người với nhau, một món nợ mà ở đâu đó, lúc nào đó trong mấy chục vạn kiếp luân hồi, tôi đã xin của họ.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét